- Online : 5
- Hôm nay : 0
- Hôm qua : 0
- Tuần này : 0
- Tháng này : 0
- Tổng Cộng : -7
Những vần thơ cảm xúc về ngày nhà giáo của Tiến sĩ Lê Thống Nhất
Thơ vui về nghề giáo
Bản thân là một nhà giáo nhưng cũng một thời học trò cắp sách đến trường, Tiến sĩ Lê Thống Nhất đã trải nghiệm rất nhiều cảm xúc với ngày 20/11. Ông đã cho ra lò một bài thơ thú vị về nghề giáo:
Thơ vui về nghề giáo
Chẳng đi tu cũng gọi là “Sư”
Không ở tù cũng kêu là “Phạm”
Thời gian khổ chúng tôi thường hay tán
“Ăn sư”, “Ở phạm”- đám chúng mình.
“Kỹ sư tâm hồn”
Bốn chữ sáng lung linh.
“Người lái đò”
Ba chữ buồn vơ vẩn.
“Bán cháo thổi”
Nghe sao mà rùng rợn.
Có lúc bâng quơ
Hay mình đã … “cùng sào”?
Chúng tôi thường an ủi với nhau
“Gõ đầu trẻ” cũng oai ra phết
Sản phẩm của mình mang tên đặc biệt
Sản phẩm nào hơn sản phẩm CON NGƯỜI !
Xung quanh chúng tôi là ánh mắt nụ cười
Đâu chỉ có bảng đen và phấn trắng
Trước mắt chúng tôi là sân trường rực nắng
Chỉ chúng tôi mới hiểu cánh phượng hồng.
Và điều này các bạn có biết không?
Chúng tôi sống giữa những tâm hồn trẻ
Trong giấc mơ ai thì thầm khe khẽ
Ở nơi xa… Em sẽ nhớ về…
Dù lái đò chúng tôi vẫn say mê
Bờ tương lai vẫn đi về… tiễn khách
Trọn cuộc đời đều hướng vào trang sách
Dòng chữ kia hay chính mạch máu mình?!
Nếu vì đời
Ai mà chẳng hy sinh?!!
Ngày 20/11 ngày tri ân các thầy cô
Người thầy của tôi
Tiến sĩ Lê Thống Nhất đã làm những bài thơ thật sự cảm động để dành tặng cho người thầy Đặng Hữu Thiều của mình.
Người thầy của tôi
(Kính tặng thầy Đặng Hữu Thiều)
Bao nhiêu năm của cuộc đời
Bấy nhiêu năm nhớ từng lời thầy xưa
Đời đôi khi gặp nắng, mưa
Lời thầy che chở dẫn đưa con về
Đời còn có lúc tái tê
Lời thầy tiếp sức, đam mê chẳng lùi
Đời may mắn được niềm vui
Lời thầy chia ngọt, sẻ bùi cùng con
Dạy con chớ mải lối mòn
Tư duy xem liệu có còn cách hay
Dạy con đừng vội làm ngay
Nhỡ sai lầm sẽ loay hoay tắc đường
Dạy con kết quả phi thường
Góp từ những cái bình thường mà nên
Bao năm thầy vẫn nhớ tên
Làm sao con lại thể quên được thầy
Tóc thầy bạc trắng như mây
Mà nhiệt huyết vẫn tràn đầy trong tim
Mỗi học trò – mỗi cánh chim
Về đây một chút lặng im nghẹn ngào
Bao kỷ niệm – bỗng tuôn trào
Cho con nhớ những ngày nào tuổi thơ
Thầy ơi ! Từ đấy tới giờ
Đã chèo bao chuyến cập bờ thành công
Bao cây xanh đã vun trồng
Thành rừng cây của non sông nước mình
Bên tên trường: Trần Đăng Ninh
Chúng con thấy mãi lung linh tên thầy !
(Sáng 13/11/2010 - chuẩn bị ghi hình chương trình về thầy)
Học trò Lê Thống Nhất
Tâm sự một đêm
Là một người nặng lòng với nghề giáo, Tiến sĩ Lê Thống Nhất đã gửi gắm tình cảm, tâm tư của mình vào trong bài thơ này tới những học trò thân yêu.
Tâm sự một đêm
(Tặng các em học sinh lớp 10 Chuyên Toán ĐH Vinh khoá 1986 – 1989)
Đêm đã khuya
Giáo án soạn xong rồi
Tôi bỗng thấy bồi hồi khó ngủ
Bao khuôn mặt các em
Hiện lên rất đủ
Hai mươi chín học trò
Hai chín đứa em yêu
Nhìn các em tôi muốn nói bao điều
Như nói với chính tôi thời xa ấy
Thời làm toán cho quên đi cái đói
Hát bên nhau một chiều tối xa nhà
Những anh chàng, cô bé tuổi mười bốn, mười ba
Ôi! Cuộc đời các em đẹp như hoa
Đâu có phải cứ đến mùa hoa nở
Sau mùa hoa còn giữ gì lại nữa
Tôi băn khoăn như người thợ trồng vườn
Đêm trở mình nghĩ bài giảng hay hơn
Bởi tôi muốn sau mỗi bài đại số
Những chắt chiu cuộc đời tôi ở đó
Các em quên, hay sẽ nhớ lấy lời?
Lời khen đúng mang đến một niềm vui
Lời phê sai cản con người đứng lại
Làm người thầy đừng dễ dãi một câu
Hai tháng trời tôi nào hiểu hết đâu
Hai mươi chín mái đầu
Hai chín lòng tuổi trẻ
Hai mươi chín tâm hồn
Hai chín dòng suy nghĩ
Đang chờ tôi như hồi bé tôi chờ
Những người thầy dạy tôi tuổi ấu thơ
Các em sẽ bay xa
Những cánh chim khôn lớn
Bao miền quê
Cánh cửa đời rộng đón
Ở nơi đây
Một đêm trắng soạn bài
Tôi nhìn trời nhìn theo các em tôi
Lê Thống Nhất
Tỷ giá
|
|
|
Thời tiết
|
|
|