Online : 2
Hôm nay : 0
Hôm qua : 0
Tuần này : 0
Tháng này : 0
Tổng Cộng : -7
Tuyển tập những bài thơ chào mừng ngày 22/12

CHUYỆN THẬT
VỀ NGƯỜI LÍNH VÀ CÔ GÁI
Thời chiến tranh, năm 1974 có một đôi tình nhân mới quen nhau và yêu nhau ngắn ngủi trong vòng chỉ một tuần. (Ai đã từng ở…Từ cái thời bom đạn, khói lửa đó mới hiểu nổi… )Và hai người đã thắm thiết…Chàng là một người lính, nhập ngũ chưa được tròn năm, nàng là một cô giáo làng xinh đẹp. Chiều nào hai người cũng hẹn nhau lên đồi gió, ngắm hoàng hôn, thả tình yêu trên bãi cỏ lau, trên đồi sim tím. Và rồi quả đồi đã tím ngát hương tình, thơm rộ mùi sim chín…Chứng kiến cho tình yêu đầu đời của hai người. Họ đã yêu nhau và thề thốt: Hết chiến tranh, em cứ đợi, anh sẽ quay về tìm em…! Thế rồi ngày mai anh lính chia tay, bỏ hết tất cả ở lại phía sau, để ra trận và thốt lên một câu nói gở rằng: Nếu lỡ không may, anh chết đi…thì em cố tìm xác anh về chôn trên đồi sim này. Để rồi mỗi lần em nhớ anh, hãy lên đồi sim mà gọi hồn…Anh sẽ về bên em…!
Một chiều hoàng hôn đầy ắp gió trên đỉnh đồi, sắc cầu vồng không chỉ có bảy màu, mà là có đến chín màu…Hai người giàn giụa nước mắt, ôm chặt lấy nhau ngồi khóc, khóc mãi từ chiều cho tới 12 giờ khuya. Rồi họ chia tay, anh lính ra trận, đã không thấy ngày trở về. Được giấy báo tử, cô gái đã cất công đi tìm hài cốt của anh lính, đem về chôn ở đồi sim.
Qua bao năm tháng, cô gái vẫn sống độc thân, không ai hiểu thế nào, mà cứ đến ngày 22/12, cô gái lại lên đồi sim gọi hồn, vì ngày đó cũng là ngày anh lính ra trận (22/12/1974). Tóc bà già (xưa là cô gái) nay đã rụng và bạc gần hết, trắng cả mái đầu xanh mướt, của ngày xưa. Mà không biết anh lính đã về hay chưa..?
GỌI HỒN !
( Gọi anh về, chia sẻ cùng em..!)
Ngày xưa em được gặp anh
Nụ cười, áo lính, màu xanh của trời
Qua bao khói lửa tơi bời
Hôm nay tìm lại, anh nơi núi đồi
Anh là người lính…anh ơi!
Tấm bia mục nát, rụng rơi nửa phần
Đồi sim tím cả chiều xanh
Hoa sim nhắc nhở, tình anh đã về
Em như cô gái chân quê
Cái ngày anh gặp…vụng về nói yêu
Cái thời khói lửa dám liều
Ngắt hoa, bẻ cỏ, tặng chiều hoàng hôn
Cái ngày tím gió trên cồn
Chia tay anh bảo…gọi hồn anh, khi…
Bây giờ em đến là vì
Cái ngày ấy đó…nhớ đi…gọi hồn!
***
Anh ơi! Thác xuống, có khôn!
Em đây, đã đến, chỗ chôn anh rồi
Trời xanh bạc gió bôi vôi
Đỏ dải lụa trắng, anh ôi! Chiều hồng
Ruột cắt từng khúc xé lòng
Gọi anh về với, cầu vồng, tình em
Gọi hồn anh mãi, nên quen
Sao anh không đến, để xem em này
Tóc xanh, rụng bạc…lâu nay
Anh về có thấy, cái ngày ấy không?
Đừng chê em xấu…tình nồng
Đừng cười, em kệ..! Có chồng con mô?
Em sống với những nấm mồ
Cứ thương anh mãi, hóa rồ…dại…điên!
***
Ngoài kia họ sống bằng tiền
Họ đâu có hiểu, nghĩa thiêng liêng gì !
Hòa bình từ dạo anh đi…
Đất hoang chia hết, còn chi là rừng
Ngoài kia họ đã ăn mừng
Nhà cao, cổng lớn, nhiều tầng xây xong
Ngoài kia ai đó động lòng
Xây cho nhà mộ, để không có người…
Ngoài kia ai đó đang cười
Đào lấp nghĩa địa, di dời nghĩa trang
Ngoài kia họ đã sẵn sàng
Cho lòng trắc ẩn, vội vàng leo cao
Ngoài kia trăng chọi với sao
Tranh chức đoạt ghế, tiền vào của ra.
***
Ngoài kia có đồng đội ta
Đói cơm rách áo, mẹ già ai nuôi
Ngoài kia cơm rất nhiều “ruồi”
Miếng ăn vào miệng, nuốt xuôi được nào
Ngoài kia còn lắm gian lao
Cho người lính cũ, được vào nhà thương
Ngoài kia chỉ một con đường
Đông người chật chội, lính "thường" khó đi
Ngoài kia phố nhỏ bởi vì
Ô tô đủ cỡ, nói chi xe “Tàu”…
Ngoài kia vẫn còn nhói đau
Gặp thương binh cũ, chạy mau, khỏi chào
Ngoài kia em vẫn ước ao
Gọi hồn anh xuống, đầy sao lên trời
Linh thiêng anh nói một lời..?
Để em hết khổ…Trọn đời từ bi !
TG : Nắng Mai
CHIẾN CÔNG NGƯỜI LÍNH !
Nằm trên quả bom, còn gì xác thịt
Nổ lên bầu trời ngàn mảnh…
Tan ra đọng lại, bay thành mây khói
Anh đi không cần đòi hỏi
Cái chết nhẹ qua, không nói thành lời
Không phân vân, không tư lợi
Không kịp chút buồn, gợn sóng trên môi
Anh nằm xuống, giữa núi đồi…
Với rừng xanh, chất tràn đầy bia mộ
Ngôi nhà nối mãi, thành lô…!
“Doanh trại” thẳng hàng, đánh số…đầy sao
Ngôi nhà lính, rãnh chiến hào
Có vài tấc đất, thế nào cũng xong !
Đêm sương, rơi xuống buốt lòng
Ngôi nhà lạnh lẽo, lại không có gì…?
Đêm buồn gió rít sầu bi
Rừng đen sâu thẳm nói chi nên lời
Một đời đói rét người...ơi !
Có ai nghĩ đến, thăm nơi gió ngàn
Thắp cho hơi ấm nén nhang
Bát cơm quả trứng, nhẹ nhàng…ấy thôi
Cành hoa, nải chuối, được rồi
Đâu cần làm cỗ, mâm xôi to đầy
Thay cơm bằng…lá cỏ cây
Lính quen khổ cực, nằm đây rồi mà
Đồng đội ở giữa chúng ta
Để không hương khói thiệt là bất an ?
Xác thịt, chôn ở thế gian…
Mà hồn hiu quạnh, giữa ngàn trùng xa
Bao giờ người…mới nhận ra ?
Chiến công người lính, đâm hoa xanh chồi !
Để hồn liệt sỷ đơn côi
Về quê ăn tết, đến nơi cõi trần
Nếm mùi, thơm bánh chưng xanh
Sờ tay, bắt lấy…bẻ cành đào xuân
Làm quà tặng cho người thân
Để bù đắp lại…tuổi xanh chưa tròn…
Để tình nghĩa vẫn sắt son
Đợi chờ nhau mãi…xóa mòn tháng năm
Chờ nhau, chờ đến hàng trăm…
Hẹn nhau chín suối, được nằm bên nhau
Thổn thức lại phần khổ đau
Niềm tin…đả bị nhạt màu…trần gian.
***
Nỗi đau chiến tranh…Nỗi đau mất đi xác thịt hàng triệu người lính. Có nỗi đau nào lớn hơn sự hi sinh, mất mát của người thân và gia đình liệt sỹ. Nhưng còn có nỗi đau ray rứt, lớn và lớn hơn nhiều là: Nỗi cô đơn, lạnh lẽo, sự hi sinh…mà không giữ trọn được niềm tin…Nỗi đau mà người sống muốn kể cho người chết nghe. Đến khi người sống về chín suối, kể lại để người lính hiểu thì… “khóc thừa… nỗi đau” Nỗi đau xác thịt không còn là gì…!
PHẢI ĐÁNH !
B.52 “PHÁO ĐÀI BAY”
Lịch sử, của lịch sử !
Sự thật, vẫn hiển nhiên
Sử sách, là chứng cứ
Mạnh, không phải vì tiền!
Trăm “pháo đài” thú dữ
Kéo theo, một bầy điên
Bay gào thét, gầm gừ
Rải xuống đất, đầy “tiền”!
Mặt đất, luôn ẩn hiện
Thứ…! mà không ai hiểu
Đánh bại, bọn thiện chiến
Cũng không mất, nhiều tiền!
Trăm thần sấm, con ma
Chục hạm đội, ở biển
Hàng vạn quân, người lạ
Làm mất, quá nhiều tiền!
Trên không, trận đầu tiên
Gãi ngứa, đuôi Thăng Long
Chọc con rồng, vùng dậy
Lại phải mất, nhiều tiền..!
Tiền, thì vẫn là tiền !
Không thể, mang sức mạnh
Ý chí, của kẻ điên
Đưa vào trong, trận đánh.
Ta mạnh, vì sức dân
Thông minh và tài trí
Dũng cảm, có tinh thần
Của dân tộc, bền bỉ…
Ta mạnh, ở lòng dân
Hy sinh và dũng khí
Bác dặn… lúc ra đi
Không thể nào, quên được.
Ta nhận lời, hẹn ước
Xây dựng, đẹp non sông
Sánh vai, cùng các nước
Tiếp bước, đường cha ông.
Toàn dân, chung một lòng
Đánh tan, giặc tham nhũng
Đánh gục “pháo đài ông”!
Hại dân và bán nước.
Ta thề! không yên được
Khi đất nước, đang cần
Người dân, phải ra trận
Yêu lấy, đất nước mình.
Ngọn cờ, Hồ Chí Minh
Bọn Mỹ, còn phải sợ
Thì mấy thằng “giặc đó..."
Làm gì… ta phải lo…?
Quyết đánh! không đắn đo
Dẹp bỏ tình,“ thân ái ”
Đánh cho lũ sâu bọ
Ôm tiền, xuống quan tài !
***
Ý DÂN !
*********
Tự đi không vội vã
Tự tình như bình thường
Tự tin thoải mái quá !
LÀM ơn mau thay đổi
Làm việc được lòng người
Làm nhanh đừng hư vội
Làm ơn mở nụ cười !
THÀNH đạt xuân năm mới
Thành danh mở trận đầu
Thành công đã có lợi
Thành quả như dân bầu !
Ý đảng như lòng dân
Ý dân luôn đi trước
Ý nước gửi “anh Thanh”
“Ý trời” cho là được !
DÂN Việt luôn yêu nước
Dân quyết là đã thành
Dân hiểu là cứ bước
“TỰ - LÀM -THÀNH - Ý- DÂN” !
LỆNH TRỜI…!
*********
Ta là ông trời
Trên cao nhìn xuống
Thấy rỏ các ngươi làm gì
Chạy chọt luồn cúi, lén thi cấp bằng
Chức tước được thăng
Trình độ lằng nhằng
Mua bằng cho thằng đã quen
Phá dân hại nước, đồ hèn quan tham
Phạm tội xử trảm!
Nhẹ thì bắt giam !
Công bằng luật pháp phải làm
Diệt trừ kẻ xấu quét đàn bọ sâu
Dưới trần có câu
Con sâu làm rầu…
Thế thì không để nó lâu
Ta cho lệnh chém, chặt đầu nó ngay !!!
Tỷ giá
|
![]() |
|

Thời tiết
|
![]() |
|